16 Thg 4 2014

Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình này mười tám năm trước. Trải qua một loạt tình huống, chúng tôi thấy mình ở trong một tình huống mà chúng tôi không bao giờ có thể đoán trước được. Hệ thống đã làm chúng tôi thất bại, và chúng tôi đã đuổi đứa con trai lớn của mình ra khỏi trường công lập.

Những năm sau đó thật gập ghềnh và may mắn. Một số va chạm giống như những ngọn núi khổng lồ, dường như không thể vượt qua. Một số ngày quá ngắn và những ngày khác quá dài. Nhưng các phước lành đã nhiều hơn bất cứ điều gì tôi có thể tưởng tượng.

Tôi chính thức sẵn sàng để thú nhận những điều sau đây:

1. Tôi nghiện. Cuộc hành trình này đã cho tôi một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu trong công việc của Thượng Đế. Tôi nói với bạn, tôi đã thấy phép lạ. Tôi đã trải qua những điều kỳ diệu. Tôi đã biết Chúa, không chỉ biết về Ngài. Qua cuộc hành trình này, Chúa đã trở nên có thật với tôi. Anh ấy đã trở thành hiện thực với các con tôi. Tôi được gặp Ngài mỗi ngày—trong những điều nhỏ nhặt cũng như trong những điều lớn lao. Anh ấy ở ngay đây với chúng tôi mỗi ngày và suốt cả ngày. Chúng ta biết chúng ta cần Ngài, và Ngài hãnh diện vì chúng ta cần Ngài.

2. Tôi biết ơn. Tôi không muốn dạy con ở nhà. Tôi chế giễu việc học tại nhà và học tại nhà. Tôi không tử tế hay tử tế. Tôi không hiểu nên tôi chỉ trích. Bây giờ tôi rất biết ơn vì Chúa đã sắp đặt hoàn cảnh đưa chúng tôi đến quyết định học tại nhà. Việc Ngài kéo chúng ta vào giáo dục tại gia là Ngài kéo chúng ta đi sâu hơn vào mối quan hệ với chính Ngài. Ở đây trên con đường cô đơn và nơi chúng ta thường bị hiểu lầm, Ngài luôn luôn gần gũi. Ngài đã hướng dẫn, khuyến khích và củng cố chúng ta trên đường đi.

3. Tôi không hoàn hảo. Nếu tôi không biết điều này trước ngày hôm nay, thì bây giờ tôi đã biết. Theo nhiều cách, tôi nghĩ rằng nó đã xảy ra trước khi chúng tôi bắt đầu học tại nhà. Tôi thực sự đã làm. Tôi đã có một kế hoạch, trong đó tôi là trung tâm. Giống như hầu hết chúng ta, tôi biết mình bất toàn, nhưng tôi đã siêng năng làm việc để tránh đối mặt hoặc giải quyết sự thật đó. Che giấu và phủ nhận những bất cập của mình đã chi phối hành động của tôi. Duy trì một ảo ảnh là trọng tâm. Bây giờ tôi biết rằng sự không hoàn hảo của tôi là nơi Chúa thể hiện quyền năng nhất, và tôi không còn sợ hãi nữa. Sự không hoàn hảo và yếu đuối của tôi giờ đây là nơi Ngài có thể thể hiện sức mạnh của Ngài.

4. Tôi không hiểu hết. Khi chúng tôi lần đầu tiên bắt đầu, tôi nghĩ rằng tìm ra tất cả là mục tiêu. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ vạch ra phương pháp giáo dục lý tưởng (bao gồm cả chương trình giảng dạy) cho tất cả bọn trẻ và sau đó chỉ việc thực hiện kế hoạch. Tôi đã không tính đến việc các con tôi là cá nhân. Tôi muốn một công thức. Có rất nhiều để bán. Nhưng chúng không hoạt động. Bây giờ tôi biết rằng giáo dục tại nhà là một hành trình đức tin. Nó không phải là tìm ra tất cả. Đó là tin cậy Đức Chúa Trời và bước đi bởi đức tin.

5. Tôi tự tin. Sự tự tin của tôi không nằm ở chương trình giảng dạy, kế hoạch giáo dục hay bản thân tôi. Không, sự tự tin của tôi hoàn toàn ở nơi mà Đức Chúa Trời đã định từ lâu—trong Ngài. Tôi tin chắc nơi ý muốn tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn của Ngài. Tôi tin chắc rằng tôi có thể tin cậy Ngài để tiếp tục thành tín. Tôi tin chắc rằng Ngài đang kiểm soát và Ngài có quyền tối cao. Sự tự tin này có nghĩa là tôi có thể thư giãn và nghỉ ngơi trong Ngài. Tôi không cần phải hoảng sợ. Anh ấy trung thành!

Tôi là một bà mẹ homeschooling giống như bạn. Mỗi ngày là một thử thách. Cho dù tôi có bao nhiêu kế hoạch, mọi thứ vẫn xảy ra. Thách thức và trở ngại rất nhiều. Chưa hết, điều này tôi biết: “Anh ấy có thể giữ những gì tôi đã cam kết cho đến ngày đó.” tôi cầu nguyện ngày hôm đó đang đến rất nhanh, nhưng cho đến lúc đó, tôi chọn thờ phượng và tin cậy Ngài! Anh ấy xứng đáng!

viTiếng Việt